Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2020

Là Chiếc Gậy Nhưng Không Nhất Thiết Phải Là Chiếc Gậy
[NGẪM.COM.VN] Cách để tạo ra các ý tưởng sáng tạo. Chỉ cần không thay đổi bản chất thực sự của nó thì chiếc gậy vẫn là chiếc gậy. Cho dù mọi thứ đã trở nên cũ kỹ thân quen thì vẫn có thể tạo ra sự đổi thời bằng cách thay đổi quan điểm.




Trong tiếng Anh có một cụm từ gọi là Value Engineering (VE). Đây là cách thức tạo nên những ý tưởng mới bằng việc chú ý đến những chức năng cơ bản và nâng cao giá trị dù chi phí có giảm. 

Chẳng hạn như với ý tưởng sáng tạo chiếc gậy dùng để chỉ bản đồ , nếu buộc phải giữ hình dạng Cây gây thi ý tưởng sẽ bị hạn chế. Nhiều nhất có lẽ cũng chỉ có thể thay đổi được chất liệu và độ dài. Tuy nhiên , nếu chú ý đến chức năng cơ bản là "dùng để chỉ điểm" thì có thể có những ý tưởng mới. Bút chỉ điểm laser (hay bút trình chiếu) đã được ra đời từ đó. Bezos trước khi phát triển Kindle đã luôn tự hỏi tại sao mình lại thích sách có mùi mực. Câu trả lời là vì nó kết nối đến toàn bộ thế giới trong sách mà ông đã chìm đắm trước đây. Tuy nhiên, đồng thời ông cũng nhận ra điều bản thân thích không phải là những cuốn sách in. Ông nói rằng: “Cái chúng ta yêu thích là từ ngữ và ý tưởng".

Giá trị của những cuốn sách nằm ở “từ ngữ và ý tưởng” chứ không liên quan đến việc chúng có được in ra giấy hay không. Nếu chú ý đến điểm này thì có thể tạo ra được những cuốn sách mới mẻ chưa từng xuất hiện trước đây. Có lẽ chúng sẽ có cả những chức năng mà sách in không thể có được. Chúng chính là sách điện tử. Doanh thu sụt giảm, có người cho rằng "vì là ngành công nghiệp phát triển rồi nên sẽ suy thoái" nhưng Bezos đã chứng minh được kể cả là ngành công nghiệp đã phát triển thì vẫn có thể tạo ra sự đổi thời bằng cách thay đổi quan điểm.

----------------------------------

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2020

Tại Sao Các Con Sông Không Chảy Theo Đường Thẳng?
[NGẪM.COM.VN] Câu trả lời cho câu hỏi vì sao các dòng sông không bao giờ chảy theo đường thẳng mà cứ quanh co uốn lượn làm nhiều người thức tỉnh.

TẠI SAO CÁC CON SÔNG KHÔNG CHẢY THẲNG
Tại sao các dòng sông không chảy theo đường thẳng mà cứ quanh co uốn lượn.

Trong một giờ học, vị thiền sư mở một tấm bản đồ ra và hỏi các học viên: “Các bạn hãy nhìn xem, những dòng sông trên bản đồ này có đặc điểm gì?”

Các học viên trả lời: “Tất cả đều không chảy thẳng theo một đường mà chảy quanh co, gấp khúc.”

“Tại sao lại như vậy? Hay nói cách khác, tại sao những dòng sông đó không chảy theo đường thẳng mà lại chảy đường vòng như thế?” – vị thiền sư tiếp tục hỏi.

Lúc này, những lời bình luận bắt đầu trở nên rôm rả.

Có người nói, những dòng sông chảy theo đường vòng, quanh co uốn lượn sẽ kéo dài thêm quá trình chảy, nhờ đó mà sông có thể chứa thêm nhiều nước. Khi mùa lũ đến, nước sông cũng sẽ không bị dâng quá cao mà gây ngập lụt.

Cũng có người trả lời rằng, khi quá trình chảy của dòng sông được kéo dài ra, lưu lượng nước trên mỗi đoạn sông sẽ được giảm đi, nước sông sẽ không gây ra áp lực quá lớn làm mòn bờ sông, như thế sẽ có tác dụng bảo vệ bờ sông hơn là chảy thẳng…

“Các bạn nói đều đúng”, vị thiền sư gật đầu và tiếp tục giảng giải.

“Nhưng theo quan điểm của cá nhân tôi, các dòng sông không chảy thẳng mà chảy theo đường vòng, nguyên nhân căn bản nhất là vì đó là một trạng thái bình thường của tự nhiên.

Bởi vì trong quá trình dòng nước chảy về phía trước, nó sẽ gặp phải vô số chướng ngại vật, thậm chí có những cản trở không thể vượt qua.

Vì thế, nó chỉ còn cách chọn đường vòng để chảy tiếp. Cũng là nhờ đi đường vòng, dòng sông sẽ tránh được các chướng ngại vật khác nhau và cuối cùng sẽ đến được biển lớn.”

Nói đến đây, thiền sư liền đổi chủ đề: “Thực ra, đời người cũng vậy. Khi chúng ta gặp phải những trắc trở gập ghềnh trên đường đời, chúng ta cũng nên coi cuộc đời chưa hoàn mỹ đó là một trạng thái bình thường của cuộc sống, chớ bi quan thất vọng, đừng than ngắn thở dài, cũng đừng ngưng chệ làm gián đoạn công cuộc tiến về phía trước.

Hãy coi việc đi đường vòng là một hình thức, một phương cách khác để chúng ta tiếp tục bước đi. Như thế, tất cả chúng ta sẽ có thể như những dòng sông chảy vòng vo uốn khúc kia, cuối cùng vẫn sẽ đến được với biển lớn.”

Coi việc đi đường vòng là một trạng thái bình thường, hãy dùng một trái tim bình thản để nhìn nhận những gập ghềnh, trắc trở trên con đường tiến về phía trước, rồi chúng ta sẽ đạt được những mục tiêu lớn của cuộc đời.

Đôi lời bình

Ai cũng biết rất rõ rằng, trong cuộc đời mỗi con người, khó có thể tránh được những lúc gặp khó khăn đến mức không thể vượt qua.

Những lúc như thế, linh hoạt lùi một bước cũng là một cách, hoặc hãy tìm những biện pháp khác, dù tốn thời gian hơn một chút, mất nhiều công sức hơn một chút nhưng đạt được mục đích vẫn hơn là cố chấp, muốn đạt được thành quả ngay lập tức và sau đó nhận kết cục đắng cay.

Trong cuộc sống này, không có con đường dễ dàng trong mọi hành trình. Gian nan và thử thách chính là thước đo ý nghĩa của điểm đến, chỉ cần kiên trì vượt qua, chúng ta sẽ đến được nơi cần phải đến.

Và hãy xem khó khăn là cơ hội cho chính mình. Tìm một con đường không thẳng cũng chẳng gần để đi đôi khi lại là quyết định thông minh và sáng suốt.

Chỉ tiếc rằng, nhiều người trong chúng ta chưa nghĩ được như vậy, không thể từ bỏ hoàn toàn hoặc tạm từ bỏ được tham vọng quá lớn để rồi tự rước đau khổ về cho bản thân.


-----------------------------------
NGẪM | GÓC SUY NGẪM

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2020

Con Gái Hay Con Trai, Câu Chuyện Đáng Để Suy Ngẫm
Gái mà chi, trai mà chi, Sinh ra có nghĩa có nghì vẫn hơn.
Đọc câu chuyện và suy ngẫm về mình, người ta không khỏi xót xa chạnh lòng. Nên bạn hãy dừng ngay suy nghĩ phải cố sinh con trai để "Nối Dõi Tông Đường", bạn cũng nên tránh xa mê tín. Con người chúng ta sinh ra từ hư không thì chết đi cũng về hư không. Và chết là hết đời người rồi còn đâu. 



Tôi có 3 đứa con, nhưng buồn thay, toàn là con gái! Còn cái nhà hàng xóm - cách nhà tôi mỗi cái dậu mồng tơi - cũng có 3 đứa, mà lại toàn con trai. Thật mỉa mai!

Biết tôi không có con trai, tôi buồn là vậy, thế mà cái lão hàng xóm vô tâm thi thoảng lại trêu ngươi, cho 3 thằng con lão xếp hàng đái vào dậu mồng tơi, chĩa thẳng chim sang nhà tôi. Chúng đái vào dậu mồng tơi mà như đang đái vào lòng tôi vậy: xót xa vô cùng! Hình ảnh cái "dậu mồng tơi xanh rờn" đã trở nên quá đỗi quen thuộc trong thơ, trong nhạc, nhưng cái dậu mồng tơi giữa nhà tôi và nhà hàng xóm đó thì là "dậu mồng tơi đen sì" do bị tưới quá nhiều đạm, phốt pho, kali và khoáng chất đậm đặc.

Có con trai đúng là sướng thật! Những ngày lễ tết, bố con trở thành bạn nhậu, nâng chén cà kê - chứ con gái, chúng nó cắm đầu hùng hục ăn, vừa ăn vừa lèo bèo: "Bố uống ít thôi! Ăn cơm, ăn thịt đi!". 

Có con trai cũng rất tiện: đi tắm quên quần sịp, gọi con trai nó mang cho, rồi mở toang cửa nhà tắm, tồng ngồng, hiên ngang đón lấy - chứ con gái thì phải nép sát vào tường, cửa hé tin hin, thò vài đầu ngón tay ra ngoài, rụt rè nhón lấy. 

Có con trai cũng yên tâm: trộm cướp vào nhà, mấy bố con nhảy ra đánh hội đồng - chứ con gái, vừa một mình mình kháng cự, vừa lo nếu mình gục, con gái mình sẽ bị chúng nó hiếp dâm...

Nói vậy thôi, chứ tôi và con gái cũng có một thứ có thể dùng chung, ấy là cái dao cạo râu. Hôm trước, tìm cái dao cạo râu mãi không thấy đâu, tôi cáu, quát um lên, thì đứa con gái lớn chạy từ trong buồng ra, cầm cái dao cạo trên tay, bảo: "Con trả bố đây!". Tôi nhìn chiếc dao cạo vẫn còn vương mấy sợi lông đen sì, quăn tít thì nhăn mặt hỏi: "Mày vừa cạo cái gì đấy?". "Dạ! Con cạo lông nách thôi mà!". "Đúng là lông nách chứ?". "Dạ đúng! Con thề!". Là bố con, chẳng lẽ nó thề mình lại không tin, nhưng quả thực, tôi chưa bao giờ cạo râu mà thấy lòng hoang mang như thế...

Nhà toàn đàn bà con gái, nên cái dây phơi, dài từ đầu đến cuối sân, lúc nào cũng lủng lẳng toàn xì-líp với coóc-sê, hồng đỏ xanh vàng, đủ cả! Nhiều khi vội đi, không để ý, bị xì-líp nó đập vào mặt, coóc-sê nó quấn quanh đầu. Rồi những khi rầu rầu, bên ấm trà tầu, nhìn cái mớ xì-líp coóc-sê ấy phất phơ theo gió hiu hiu, hệt như những chiếc lá bàng già nua lay lắt trên những cành khô gầy guộc khẳng khiu trong buổi chiều đông giá rét... Buồn chẳng để đâu cho hết...



Chiều nay, tôi qua bên nhà lão hàng xóm chơi, tiện thể xin đoạn dây thép, về gia cố lại cái dây phơi (chắc treo nhiều xì-líp quá nên nó chuẩn bị đứt đến nơi). Vào nhà, tôi thấy lão hàng xóm một mình nằm rầu rĩ trên giường, mặt quay vào tường, rên hừ hừ, nghe rất đáng thương! Tôi hỏi sao thế, lão bảo bị cảm cúm mấy hôm nay, vợ lại vắng nhà, chả ai mua thuốc, nấu cháo cho ăn, nên mệt lả...

- Ông ốm mà vợ ông còn đi đâu? - Tôi hỏi bằng giọng đầy bức xúc.

- Vợ lên Hà Nội, chuộc xe cho thằng cả!

- Nó lại cắm à? Mới tuần trước thấy vợ ông lên chuộc rồi mà?

- Tuần trước là nó cắm để bắt trận Ngoại hạng Anh, tuần này, nó cắm để bắt trận C1!

- Thế bao giờ vợ ông về?

- Vợ tôi định về hôm nay, nhưng nghĩ đã là thứ 5 rồi, hai ba hôm nữa lại là cuối tuần, lại có giải Ngoại hạng Anh, nên ở lại luôn, đỡ mất công đi đi về về!

Tôi thở dài, nhìn quanh, rồi hỏi thế thằng con thứ hai nhà lão đâu, thì lão ngán ngẩm lắc đầu, bảo rằng thằng hai vừa về cạy tủ, vơ hết tiền của lão mang đi đá phò. Lão tiếc tiền lao tới, ôm chặt nó lại, nào ngờ, nó hất tay lão ra, túm lấy cổ áo lão, rồi giơ nắm đấm lên dọa. Lão điên tiết quá, quát to: 

- A! Thằng này láo! Mày định đánh cả bố mày hả? Đây! Bố đứng im đây! Mày có giỏi thì đánh đi!. 

Kể đến đó, lão dừng lại, nhăn nhó véo một miếng bông gòn, chấm chấm lên cái môi còn đương rướm máu, sưng vều, tím bầm như dái chó...

- Thế thằng út nhà ông đâu?

- Nó đi cùng thằng hai rồi!

- Thằng út mới tí tuổi đầu, sao đã chơi được phò mà đi cùng?

- Nó đi theo xem thôi!

Đúng lúc này, có tiếng xe máy rú ga inh ỏi ngoài ngõ. Tôi hốt hoảng ngó cổ ra, thì thấy phải đến chín mười gã cởi trần, xăm trổ, ngồi trên bốn năm cái xe máy hùng hổ phóng vào: đứa vác dao, người cầm gậy, kẻ khiêng quan tài... Chúng vứt xe giữa sân, quẳng cái quan tài ngay trước cửa kêu cái "rầm", rồi quát tháo ầm ầm: 

- Thằng con trai mày vay tiền của tao, giờ nó trốn biệt rồi! Mày giấu nó ở đâu, đưa ra đây mau, không tao chém chết cả nhà! 

Tôi hoảng quá, mặt mũi tái nhợt, tay chân rụng rời. Thế nhưng lão hàng xóm thì chả có biểu hiện gì cả. Lão bình thản đi ra, đứng trước mặt bọn chúng, chắp tay trước ngực, rồi quỳ thụp xuống cạnh cái quan tài, giọng bi ai:

- Trăm sự nhờ các anh! Em cũng đang muốn tìm thằng con em để chém chết bà nó đi đây, mà tìm hoài không thấy! Giờ có các anh tìm và chém nó giúp em thì tốt quá rồi! Em xin đa tạ! Chém nó xong em cũng sẽ tự tử luôn! Đang lo không có tiền mua quan tài thì các anh lại mang đến cho! Đội ơn các anh quá!

Nói rồi, lão hàng xóm nhảy luôn vào quan tài, nằm duỗi dài. Mấy thằng cởi trần xăm trổ ngơ ngác nhìn nhau, rồi chúng lao tới chỗ quan tài, ra sức lôi lão hàng xóm ra. Nhưng lão hàng xóm chơi lầy, cứ bám chặt, nằm lì ở đó. Thấy thế, thằng cầm đầu của lũ xăm trổ mới tiến tới, chắp tay trước ngực, rồi quỳ thụp xuống cạnh cái quan tài, giọng bi ai:

- Em xin anh! Anh làm ơn ra ngoài giúp để bọn em còn vác quan tài đi nhà khác, kẻo tối không xong việc thì về đại ca bọn em chém chết ạ!

Khi ấy, lão hàng xóm mới chịu lồm cồm bò ra. Mấy thằng xăm trổ vừa nãy hung hăng là thế, giờ ngoan ngoãn, cum cúp như mèo, lầm lũi bỏ đi. Ấy vậy mà lũ đó vừa đi được một lúc thì đã lại nghe tiếng xe máy rú ga ngoài ngõ, tôi lại hốt hoảng quay ra: may quá, không phải bọn chúng, mà là hai thằng con trai lão hàng xóm vừa đi đá phò về. Tuy vậy, vẻ mặt hai đứa nó cũng hung hăng không kém lũ xăm trổ vừa rồi. Chúng vứt cái xe đổ cái "rầm" ngoài sân, hùng hổ chạy vào nhà. Thật kỳ lạ, lúc này, tôi lại rất bình thản, còn lão hàng xóm thì đâm ra cuống cuồng, hoảng loạn. Tôi hỏi sao vậy, lão bảo: 
- Bọn xăm trổ chỉ dọa thôi! Còn hai thằng này, chúng nó làm thật đấy!

Quả đúng vậy! Lão hàng xóm vừa nói dứt lời thì hai thằng con lão đã xông tới, đè nghiến lão xuống giường, thằng ghì chân, thằng ấn cổ...

- Ông già! Biết điều thì nôn tiền ra! 

- Mày vừa cạy tủ lấy hết rồi! Ở đâu nữa mà nôn? 

- Ông tưởng tôi ngu à? Trong tủ đó chỉ là vài đồng lẻ thôi! Tôi biết ông còn tiền! Mau nôn ra!

Lão hàng xóm bị ấn cổ thì hình như khó thở, mặt lão tím bầm. Rồi bất ngờ lão vùng lên, hất ngửa hai thằng con ra, cắm đầu chạy thẳng. Hai thằng con lão sau tích tắc ngỡ ngàng thì cũng lập tức chồm dậy, tiện tay vơ luôn cái gậy, hùng hục đuổi theo...

Còn lại mỗi mình, tôi chán quá, lững thững đi về. Vừa tới nhà, tôi đã nghe tiếng ai đó thều thào gọi tôi vọng ra từ gian buồng. Tôi lò dò bước vào: thì ra là lão hàng xóm, lão đã may mắn cắt đuôi được hai thằng con, trốn vào trong đó, nằm bẹp dí chỗ góc buồng, như một con chó...

Tôi vội vàng bế lão lên giường. Mấy ngày ốm mệt, không ăn uống gì, bị đấm sưng mồm, lại vừa vẫy vùng, chạy thục mạng, nên có lẽ sức lão đã kiệt. Đứa con gái lớn nhà tôi, thấy quần áo lão bẩn, hôi hám quá, thì lột trần lão ra, lấy đồ của tôi cho lão mặc, rồi đem mớ quần áo bẩn của lão ra giếng giặt; đứa con gái thứ hai chạy đi mua dầu thoa cho lão; đứa út xuống bếp bắc nồi, nấu vội cho lão bát cháo cầm hơi...

Đón bát cháo từ tay con bé út, lão run rẩy đưa lên miệng, húp soàn soạt một hơi hết sạch. Từ khóe mắt lão chảy ra hai hàng lệ long lanh. Tôi hỏi: "Sao thế? Cháo cay quá à?, thì lão lắc đầu, bảo: 

- Không, cháo ngon! Chưa bao giờ được ăn bát cháo nào ngon như thế!
Tôi nghe vậy thì mỉm cười, thong thả bước ra sân, gió nhè nhẹ, nắng lung linh, khiến những chiếc xì-líp, coóc-sê trên dây phơi như ánh lên, phấp phới, dập dình theo gió rung rinh...

Chưa bao giờ thấy mớ xì-líp, coóc-sê nào đáng yêu như thế.


Nguồn: Internet

-----------------------------------

Tiktok: NGẪM
Youtube: NGẪM 

Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2020

Cảm Ơn Chiếc Lá Lìa Cành, Để Ta Thấy Được Mong Manh Kiếp Người
Cảm ơn chiếc lá lìa cành, Để ta thấy được mong manh kiếp người. Mỗi buổi sáng mai thức dậy nhìn cành lá lay động trước những làn gió nhẹ, chiếc lá vàng lìa cành và rơi xuống đất vì đã đến lúc nó phải ra đi. Đời người chúng ta cũng vậy, mấy mươi năm qua nhanh như một giấc mộng. Sinh lão bệnh tử cũng không thể nào tránh khỏi, trên đường đời bươn chải, trên mọi nẻo đi qua, con người sao mỏng manh và bé nhỏ. Như hạt cát trên sa mạc, như thuyền nhỏ chơi vơi giữa đại dương, thật là mong manh biết nhường nào. Vì vậy, hãy sống thật chan hòa và có ý nghĩa bạn nhé! Vì ta chẳng biết ngày mai ra sao nữa, cho nên cứ sống cho trọn hôm nay.


-----------------------------------

NGẪM - GÓC SUY NGẪM - NGẪM VỀ CUỘC SỐNG
https://www.ngam.com.vn/
Tiktok: NGẪM
Youtube: NGẪM 

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2020

Thông Minh Quá Cũng Sẽ Lạc Lõng Và Tách Biệt

[NGẪM] Người gọt giũa các góc đi rất nhanh, và khi xuống dốc thì sẽ còn lăn được rất xa. Vậy bạn nên: Hiểu rõ rằng đừng làm việc nặng nhọc, hãy làm việc thông minh. Nhưng thông minh quá cũng sẽ lạc lõng và tách biệt.

Ai cũng muốn thông minh vì nghĩ rằng thông minh không bị thiệt. Nhưng thực ra thông minh thái quá tất có 1 ngày bị thông minh hại.

Con người sống trên đời, ngốc nghếch một chút, cũng chẳng vấn đề gì, giản đơn một chút sẽ tốt, không so đo tính toán, cuộc sống càng tự tại an nhiên. Quá tinh minh, quá rõ ràng, quá lanh lợi rồi sẽ có lúc sẽ tự khiến mình bị tổn thương, đau lòng, mệt mỏi và khổ sở.

Bất luận là bạn bè, thân thích hay là người yêu, vợ/chồng, ngô nghê một chút, nghĩ thoáng một chút mới có thể sống được với nhau lâu dài. Đó mới là am hiểu nhất.

Chẳng ai thông minh hơn người khác bao nhiêu, cũng chẳng ai ngốc nghếch hơn người khác bao nhiêu. Khi bạn bông đùa với người khác, lẽ dĩ nhiên họ sẽ chẳng thể nhiệt tình, nghiêm túc với bạn. Khi bạn lừa gạt người khác, lẽ dĩ nhiên họ sẽ đá bạn ra khỏi cuộc đời họ.

Người ngốc, không có nghĩa là ngu xuẩn, chỉ là họ trung hậu với người khác mà thôi!

Người ngốc, không có nghĩa là mắt họ mù, chỉ là họ không muốn bóc mẽ mà thôi!

Người ngốc, không có nghĩa là họ dễ bị bắt nạt, chỉ là họ rộng lượng, nhẫn nhịn mà thôi!

Có những lúc không tính toán, không tức giận, là bởi vẫn còn tình nghĩa.

Có những lúc mềm lòng, tha thứ, là bởi tình yêu sâu sắc vẫn còn.

Với người tham món lợi nhỏ, người ngốc không ngại mà nhượng lại họ vài phần.

Với người ham sĩ diện bề ngoài, người ngốc không ngại mà khen ngợi họ vài câu.

Với những người thích a dua nịnh hót, người ngốc lặng lẽ rời xa, không để ý tới nữa.

Không phải bởi họ nhìn không thấu, mà chỉ là họ biết nhưng không nói ra mà thôi!

Con người sống trên đời suy cho cùng cũng chỉ được vài chục năm, thua thiệt một chút là hạnh phúc, hà tất gì phải vì chút lợi ích cá nhân mà tính toán chi ly, hà tất gì phải vì một chút tình mà nâng lên đặt xuống mãi không thôi.

Hạnh phúc kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần hiểu được khi nào nên giữ, khi nào nên buông. Với những người nhìn không thuận mắt, không để ý tới nữa là xong.

Không tranh giành là một loại trí tuệ, cũng là một loại từ bi, buông tha chính mình, cũng buông tha người khác. Làm người, ngốc một chút, kỳ thực cũng chẳng thiệt thòi.

Trong xã hội ngày nay, nhiều người thường cho rằng những người không biết tranh giành lợi ích, địa vị, tiền tài vật chất là những người ngốc nghếch.

Thế nhưng người xưa tin rằng, những thứ mà con người đạt được trong đời này là do phúc báo của họ, tranh giành chỉ khiến người khác cũng như chính bản thân mình tổn thương. Một khi tấm lòng rộng mở, bạn bè phú quý cũng sẽ nhiều hơn!

Cổ nhân nói:“Sống chết có số, phú quý do trời”,bởi vậy hết thảy sự tình trong cuộc sống thuận theo tự nhiên là lựa chọn tốt nhất. Con người sở dĩ phiền não phần lớn đều là vì lo được lo mất, hoặc là canh cánh trong lòng một số sự tình nào đó. Người ta thông thường đều là ở trong cường điệu bản thân quá mức hoặc truy cầu quá nhiều rồi không đạt được mà đánh mất đi sự khoái hoạt, tường hòa vốn có, mà rơi vào đau khổ.

Mọi việc không cần phải cố ý đi thể hiện, dùng tâm thái bình thản, tự nhiên để xử lý các sự tình trong cuộc sống, hết thảy thuận theo tự nhiên mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Nếu khi gặp khó khăn, tìm không ra phương pháp giải quyết tốt nhất, chúng ta nên để nó thuận theo tự nhiên.

Có một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng, một con chó nhỏ không ngừng chạy vòng quanh mà đuổi theo cái đuôi của mình. Sau một hồi chạy đuổi như thế, sức cùng lực kiệt, nó nằm dưới đất thở hổn hển. Bỗng có một con chó lớn đi qua, hỏi nó đã xảy ra chuyện gì. Con chó nhỏ đáp:“Một người bạn đã nói cho tôi biết, nếu tôi có thể đuổi được cái đuôi của mình thì tôi vĩnh viễn có được hạnh phúc và khoái hoạt. Cho nên, tôi mới đuổi theo cái đuôi của mình mà bị sức cùng lực kiệt như thế này.”

Con chó lớn thở dài một tiếng rồi nói:“Lúc ta còn trẻ, cũng được nghe qua người khác nói như vậy, ta cũng làm như vậy mà sức cùng lực kiệt giống như ngươi bây giờ. Nhưng khi ta theo đuổi khoái hoạt và hạnh phúc thì nó lại vĩnh viễn không ở trước mặt ta. Trái lại, khi ta không tận sức truy đuổi, hết thảy đều để thuận theo tự nhiên mới phát hiện ra rằng hạnh phúc và khoái hoạt nguyên là ở phía sau, ngày đêm đi theo ta.”

Hạnh phúc và khoái hoạt là một phần của cuộc sống, chỉ là rất nhiều người thế gian không biết thưởng thức như thế nào. Rất nhiều người mỗi ngày đều truy đuổi danh lợi, địa vị và hưởng thụ vật chất khiến tinh thần mệt mỏi sức lực cùng kiệt mà vẫn không đạt được niềm hạnh phúc và khoái hoạt thực sự.

-----------------------------------

NGẪM - GÓC SUY NGẪM - NGẪM VỀ CUỘC SỐNG
https://www.ngam.com.vn/
Tiktok: NGẪM
Youtube: NGẪM